In The Pubs Of Lost Youth

"Chẳng người nào lại muốn cô đơn". Bạn tôi kết luận, sau ba ly rượu và nhiều câu chuyện. Khoan nói về tính đúng đắn của mệnh đề, đó là lời thừa nhận gián tiếp dũng cảm. Chúng ta sẵn sàng nói về mọi thứ kể cả cái chết, nhưng có ai muốn thừa nhận mình cô đơn?

"Chẳng người nào lại muốn cô đơn."
Bạn tôi kết luận, sau ba ly rượu và nhiều câu chuyện. Khoan nói về tính đúng đắn của mệnh đề, đó là lời thừa nhận gián tiếp dũng cảm. Chúng ta sẵn sàng nói về mọi thứ kể cả cái chết, nhưng có ai muốn thừa nhận mình cô đơn?
Tôi trở lại Hà Nội sau ba năm. Thành phố nửa lạ, nửa quen. Những gương mặt vẫn vậy đã sống những cuộc đời rất khác. Những mối quan tâm, ưu tiên chồng chéo lên nhau để những cuộc hẹn cứ lần lữa chạy dài theo cuốn lịch cho tới lúc bị xé bỏ dù cho vô tình hay cố ý.
Thành phố vốn nhiều ngóc ngách, nay bê tông hóa trở thành những vách ngăn không sao lách qua. Dân công nghệ ngồi với dân công nghệ. Dân kinh doanh ngồi bàn chuyện đầu tư. Những cuộc hội họp, cà phê vô thưởng vô phạt cùng đồng nghiệp ngày qua ngày. Những mối quan hệ lưng chừng, chẳng xa lạ mà cũng chẳng sao thân thiết.
Sau những ngày trôi dạt, tôi trôi dạt về nơi những quán rượu mở khuya, làm quen lại một phần Hà Nội. Ở đây, những con người xa lạ sẽ gặp nhau. Thành thật, hoặc là không. Ngồi xuống nói chuyện, hoặc chỉ để nhìn nhau. Để thấy những cuộc đời rất khác, hoặc thật giống mình. 

Chúng ta đã bày ra tất cả những ngữ nghĩa mà tương lai có thể hình thành. Điều tất yếu, là một trong chúng phải trở thành sự thật. 

You may also like

Back to Top